Chers amis,
Durant notre jeunesse, avec mes ami(e)s de classe au Lycée Albert Sarraut, nous avons bénéficié de l’enseignement artistique de notre maître Nam Sơn. Cela nous a profondément impressionnés, certains de nous se souviennent encore des feuilles de badamier (lá bàng), des patates-cochon (củ đậu) que cụ Nam Sơn nous a fait faire… Le seul tort que j’ai eu, c’est d’avoir attendu l’âge de 80 ans pour m’y mettre (ça, c’est aussi une vieille habitude : on ne saute que quand l’eau de là arrive jusqu’aux pieds). Nous avons tous des talents cachés, faites-nous le savoir, ce sera notre récompense dans ce bas monde tourmenté. Merci pour vos encouragements.
Khi còn đi học ở trường Albert Sarraut, cụ Nam Sơn thường ân cần chỉ cho chúng ta cách vẽ một lá bàng, một củ đậu, với những vẻ đơn sơ. Chuyện ấy để lại cho chúng ta những ấn tượng sâu đậm mà tôi tiếc là phải đợi đến tuổi 80 mới dám thực hiện. Lạy Trời chưa quá muộn. Ai trong chúng ta mà chẳng giấu « tài », mong các bạn thưởng cho mọi người chúng mình những năng khiếu còn tàng ẩn. Ít nhất đấy cũng là những tia sáng giữa cái thế giới đảo điên này. Xin vô cùng cảm tạ các bạn đã khuyến khích.
Đ.T.H.